Ai trong đời chẳng từng một lần rơi vào tận cùng nỗi cô đơn, chợt thấy mình yếu đuối, mong manh quá đỗi; chẳng từng một lần chực gục ngã, buông xuôi trong bão giông cuộc đời; chẳng từng một lần chán nản trước thế sự đổi thay, lòng người nguội lạnh; chẳng từng một lần cảm thấy tìm chút bình an trong cuộc đời vô thường sao khó quá…
Thế rồi bất chợt một ngày kia, đâu đó trên đoạn đường trần xuất hiện những bài thơ chân tình, mộc mạc, ẩn chứa cả ân tình chuyển hóa kiếp nhân sinh:
Em có biết, tình yêu mầu nhiệm lắm!
Nếu bàn tay quen nắm, biết buông ra Cứ thầm lặng, yêu đâu cần vội vã
Giữa muôn loài thấy lại bóng hình ta...
Những bài văn mang đậm chất triết lý, chất chứa các bài học trị liệu nỗi khổ niềm đau của kiếp sống con người: “Khi đến với cuộc đời này, ta chẳng mang theo thứ gì, khi rời đi, ta chỉ như một làn khói. Ngẫm lại đời người thật đơn giản vậy! Vinh hoa phú quý rồi cũng thoáng qua theo ngày tháng, ân ái tình thù rồi cũng trở về với cát bụi”.